 Em đến thăm anh một chiều mưa Gió mây nghiêng ngả liếp tranh lùa Tóc em ướt đẫm môi tê buốt Bờ vai run rẩy,link lê bống mái hiên thưa. Em đến thăm anh đêm đầy sao Sương khuya lất phất thấm má đào Đan tay anh bảo em đừng đến Ánh mắt đượm buồn thêm khát khao. Bịn rịn ngoảnh mặt khi giã từ Chiếc lá lìa cành lắm suy tư Tim anh già cỗi dường như đã … Day dứt dằn lòng phải vậy ư? Anh đến bên em ngỡ trong mơ . Đọng chút dư âm mắt hững hờ Trăng ngà lơ lửng dài tay với Ngụp lặn chân trời bóng thờ ơ!  LẦM Chớm yêu trong vắt ngây thơ Ngẫm rồi thương quá ngẩn ngơ vì người Ngỡ gặp tri kỷ trong đời Vô tư nhầm lẫn rối bời nhiêu khê. Khi yêu thầm hứa nguyện thề Chạm rồi mới hiểu ai kề mỗi khi Hoạn nạn người ngoảnh mặt đi Mặc ai đau khổ, sầu bi chẳng hề. Muối mặt tủi hổ ê chề Tổn thương điếng lặng đường về sỏi nung Yêu người chẳng phải anh hùng Thẹn thùng má ửng chợt mừng mà đau. Sao lòng em vẫn nặng sâu? Thương người thương cả cái đầu nhỏ nhoi Hoa thơm ong bướm háo mồi Bão giông nhưng vẫn đâm chồi vươn cao. Phù vân mây khói nghiêng chao Chớ đừng gục ngã lao đao vì chàng Quân tử mấy ai phũ phàng Sao anh nỡ đẩy em thành đàn ông!!! Thi Ngọc Lan |