Nhà cái uy tín

9X bỏ ngang du học, quyết định về nước học cao đẳng_kết quả ngoại hạng anh tối hôm qua

字号+作者:12Bet来源:Cúp C22025-03-30 21:32:14我要评论(0)

Tin thể thao 24H 9X bỏ ngang du học, quyết định về nước học cao đẳng_kết quả ngoại hạng anh tối hôm qua

Từng là cựu học sinh trường chuyên,ỏngangduhọcquyếtđịnhvềnướchọccaođẳkết quả ngoại hạng anh tối hôm qua giành học bổng toàn phần du học Ý

Phạm Đức Hoàng từng là học sinh khối chuyên Địa lý của Trường THPT Chuyên Hà Nội - Amsterdam. Tốt nghiệp THPT, Đức Hoàng giành được học bổng toàn phần và lựa chọn du học ngành Dược học của Trường Đại học Calabria (Ý) theo định hướng của gia đình.

Thế nhưng, những diễn biến của đại dịch Covid-19 năm 2022 tạo nên bước ngoặt trong con đường học tập của Hoàng sau gần 3 năm du học. Nam sinh trở về Việt Nam để tránh dịch và bắt đầu với chương trình học trực tuyến. Khoảng thời gian ở nhà triền miên cộng với việc cả ngày chỉ đối diện với màn hình máy tính khiến Hoàng không khỏi chán chường, cảm thấy trì trệ.

Đức Hoàng nhớ lại: “Khối lượng kiến thức ngành Dược rất nhiều và rất nặng, vậy nên thời gian đó, tôi phải ngồi trong phòng cả ngày để đọc sách, nghe giảng, nghiên cứu tài liệu. Đến giờ thực hành, tôi chỉ được nghe thầy cô miêu tả lại các dụng cụ, quá trình chứ không có cơ hội thực hiện trực tiếp. Tất cả những điều đó khiến tôi luôn trong tình trạng bí bách, ngột ngạt”.

Ngành Dược vốn không phải là sự lựa chọn của bản thân mà là định hướng từ gia đình, cộng thêm cuộc sống lặp đi lặp lại trong bốn bức tường khiến ý định chuyển ngành, chuyển nghề của Hoàng ngày càng mạnh mẽ.

Tuy vậy, thời điểm quyết định bỏ ngang chương trình học ngành Dược tại Ý, Hoàng cũng có nhiều trăn trở, lo lắng. “Khi tôi đưa ra quyết định, gia đình rất bất ngờ vì trước đó bản thân đã đầu tư nhiều công sức cho chương trình học ngành Dược và cả tiếng Ý. Tôi đã phải mất nhiều thời gian để thuyết phục bố mẹ tin tưởng vào sự lựa chọn của mình”, Hoàng kể.

Ảnh 1 (1).jpg

Quyết định bỏ ngang du học, Đức Hoàng không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn theo học ngành Công nghệ thông tin của Trường Cao đẳng FPT Polytechnic (Hà Nội). Bước vào môi trường học tập mới khi đã 24 tuổi, nam sinh không tránh khỏi những ngại ngùng, bỡ ngỡ.

“Khi nhập học, mình lớn hơn các bạn sinh viên khá nhiều tuổi nên cũng có chút ngại ngùng. Không nhiều người như mình mà chọn đi học lại từ đầu”, Hoàng kể.

Tuy nhiên, chàng trai nhanh chóng trấn an bản thân khi xác định cần học tập và sống cho bản thân thay vì những định kiến xã hội. Cũng nhờ vậy, cảm giác e ngại đó cũng qua đi rất nhanh.

Ngay từ những ngày đầu tiên theo học tại môi trường mới, Hoàng đã quyết tâm, chăm chỉ học tập và rèn luyện để chứng minh cho gia đình thấy rằng đây là sự lựa chọn đúng đắn.

Thực tế, sau khi nhập học tại môi trường mới, Hoàng như trở thành một con người khác. Từ một người ù lỳ, suốt ngày chỉ ở trong nhà, Hoàng ngày càng trở nên mạnh dạn, tự tin, đạt thành tích xuất sắc trong học tập và các hoạt động ngoại khóa. 

Nam sinh giành được hàng loạt thành tích ấn tượng như: đạt danh hiệu Ong Vàng kỳ học Spring 2023 với số điểm 9,94, giải Quán quân kỳ thi tiếng Anh “Wibe Bees”. Hoàng cũng là Phó chủ nhiệm Câu lạc bộ Tổ chức sự kiện của trường...

Đức Hoàng cũng từng tổ chức 3 workshop về lập trình, kinh nghiệm làm dự án và tiếng Anh về công nghệ thông tin. Qua các buổi trao đổi, Hoàng mong muốn truyền tải những kinh nghiệm, kiến thức của mình đến với các bạn sinh viên. 

“Dù học cao đẳng nhưng cho em kiến thức để hiện có thể vượt phỏng vấn và giờ đây có việc làm ổn định. Hiện tại, em vẫn đang được doanh nghiệp đào tạo và hy vọng sẽ được thể hiện khả năng của mình nhiều hơn trong tương lai”.

Hoàng cho hay, những định kiến giữa bằng đại học và cao đẳng là luôn có. Song với mình, đó là sự lựa chọn đúng đắn, giúp mình được phát triển ở môi trường phù hợp với bản thân.

“Điều quan trọng nhất là những giá trị mà nhân viên có thể đem lại cho công ty, doanh nghiệp. Nếu bản thân bạn thật sự xuất sắc thì dù là tấm bằng của ngôi trường nào cũng không quá quan trọng”, Hoàng nói.

Nam sinh cũng đưa ra lời khuyên cho các bạn sinh viên đang mông lung trước những lựa chọn cho tương lai: “Các bạn hãy cứ thử sức, trải nghiệm thật nhiều. Bởi chỉ khi có sự va vấp, các bạn mới biết thật sự mình phù hợp với ngành nghề gì, lĩnh vực nào”. 

Nam sinh chuyên Văn tốt nghiệp xuất sắc ngành Sư phạm Toán

Nam sinh chuyên Văn tốt nghiệp xuất sắc ngành Sư phạm Toán

Vốn là học sinh chuyên Văn, Ngô Hồng Quân (Hà Nội) gây ấn tượng khi tốt nghiệp ngành Sư phạm Toán của Trường ĐH Sư phạm Hà Nội loại xuất sắc với tổng điểm tích lũy 3,96/4.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
  • Đàn bà lắm lời vì đàn ông vô tâm và lười biếng

    Đàn bà lắm lời vì đàn ông vô tâm và lười biếng

    2025-03-30 21:38

  • LMHT: Bản cập nhật ĐTCL 9.20 đặt dấu chấm hết cho meta Hoang Dã

    LMHT: Bản cập nhật ĐTCL 9.20 đặt dấu chấm hết cho meta Hoang Dã

    2025-03-30 20:53

  • Dota 2: SumaiL cùng anh trai tái ngộ thầy cũ tại Quincy Crew

    Dota 2: SumaiL cùng anh trai tái ngộ thầy cũ tại Quincy Crew

    2025-03-30 20:05

  • Phá thai bằng ống thông tiểu, một phụ nữ tử vong

    Phá thai bằng ống thông tiểu, một phụ nữ tử vong

    2025-03-30 19:44

网友点评
精彩导读
br /><br />Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó.<br /><br />Quỷ Tây thể chất yếu.<br /><br />Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.<br /><br />Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.<br /><br />Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.<br /><br />Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.<br /><br />Xoạt! Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.<br /><br />A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi. Cô gái múa dẫn đầu nói.<br /><br />Không sao. Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, Nghỉ một lát rồi tập tiếp.<br /><br />Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.<br /><br />Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?<br /><br />Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?<br /><br />(1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).<br /><br />Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt.<br /><br />Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.<br /><br />Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền.<br /><br />Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.<br /><br />Oa! Thế gia võ thuật sao?<br /><br />Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi.<br /><br />Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm.<br /><br />Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.<br /><br />Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây? Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.<br /><br />Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.<br /><br />Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.<br /><br />Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc Ballade Pour Adeline vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.<br /><br />Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.<br /><br />Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.<br /><br />Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.<br /><br />Đoàn trưởng nói thế này, Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi.<br /><br />Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.<br /><br />Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.<br /><br />Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ Ballade Pour Adeline biến thành Summer (Hạ) (2), còn gật đầu chào cậu.<br /><br />

br />
Làm gì mà phải khó khăn như vậy, tên khốn Tư Quân kia đang lừa anh đó, để cho anh phải cầu xin anh ta. Lúc bé em cũng uống máu này, cũng lớn lên tốt vậy thôi? Hồi xưa không có chất chống đông, lão tổ tông cũng uống máu tươi như vậy. Là mấy quỷ Tây như anh ta có thể chất yếu, yếu ớt mỏng manh như thế mới phải uống máu thanh trùng gì đó.

Quỷ Tây thể chất yếu.

Hạ Du Châu suy nghĩ một chút, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Lần đầu tiên cảm thấy cơ thể của Tư Quân không tốt là lúc tập luyện ở trung tâm hoạt động.

Tiết mục múa kiếm cho lễ hội văn hóa kia vô cùng phiền phức. Không chỉ muốn Hạ Du Châu chơi kiếm, còn muốn có người múa phụ hoạ phối hợp. Ý của đội trưởng là, hành tẩu giang hồ thì phải có mỹ nhân làm bạn mới được xem là anh hùng hiệp khách, vì thế túm mười thai thiếu nữ xinh đẹp từ đoàn vũ đạo tới, mặc Hán phục áo tay dài váy rộng múa phụ hoạ cho cậu.

Hạ Du Châu biểu thị rất đau đầu với cái sáng ý này, nhưng bởi vì cậu đã từ chối nhiệm vụ kéo Tư Quân tham gia lễ hội văn hóa, lúc đối mặt với đội trưởng giả khóc bán thảm thì không khỏi anh hùng khí đoản, chỉ có thể đồng ý.

Xoạt! Bảo kiếm đạo cụ lại lần nữa móc vào ống tay áo dài của người múa dẫn đầu, Hạ Du Châu sợ làm cô bị thương, chỉ có thể thả tay, tuỳ ý để cho bảo kiếm bị tay áo cuốn văng đi khoảng mười mét.

A, xin lỗi, lại đánh trúng vào cậu rồi. Cô gái múa dẫn đầu nói.

Không sao. Hạ Du Châu lau mặt, mồ hôi đầy tay, Nghỉ một lát rồi tập tiếp.

Thời tiết nóng bức, trong phòng tập múa này còn không có máy lạnh. Hạ Du Châu kéo cái áo tay dài của mình đã bị mồ hôi làm ướt, nóng tới mức một câu cũng không muốn nói. Mà mấy cô gái kia thì tràn đầy tinh lực, còn không thấy nóng, líu ríu lại gần nói chuyện với cậu.

Hạ Du Châu, cậu múa kiếm đẹp ghê, lúc trước đã từng được giải thưởng gì chưa?

Trình độ này của cậu, còn cao hơn đoàn võ thuật của tỉnh chúng ta, có phải là sinh viên có kỹ năng thể chất đặc biệt không (1)?

(1) Đây là chỉ sinh viên có kỹ năng thể thao giỏi, ví dụ như cực giỏi về bóng đá, bóng rổ, vân vân. Ở Trung Quốc, khi sinh viên chơi rất giỏi một môn thể thao nào đó thì khi đi thi sẽ được cộng điểm (Baidu).

Trách không được vóc người tốt như vậy, thì ra là sinh viên kỹ năng thể chất đặc biệt.

Hở? Thi được vào tới đây, nửa điểm cộng thể dục cũng không có, thế nào lại thành sinh viên đặc biệt? Đây là nhục nhã đối với ma cà rồng gian khổ học tập mười hai năm liền.

Thấy nếu không nói gì thì lời đồn sẽ truyền đi, Hạ Du Châu nhét răng nanh hút máu vào rãnh, lười biếng nói: Không phải là sinh viên đặc biệt gì cả, đây là võ nghệ gia truyền.

Di chuyển môi chứ không di chuyển răng, trông khờ khờ không hề khiến người ta khiếp sợ, chẳng những không ngăn đề tài câu chuyện mà các nữ sinh đang thảo luận lại được, ngược lại còn làm cho ồn ào hơn.

Oa! Thế gia võ thuật sao?

Cậu có biết cái khác không, cho tụi mình nhìn chút đi.

Nam chính trong bộ phim tiên hiệp gần đây xuất thân từ thế gia võ thuật đó, làm mấy động tác trông đẹp lắm.

Tiếng nói ríu ra ríu rít liên tục, liền biến thành tiếng ve kêu dưới ánh nắng chói chang của mùa hè nóng bức, chít chít chít —— khiến người khác thở không nổi.

Được rồi được rồi, mấy bà chị ơi, để mình đi mua nước uống cho mấy chị, muốn uống gì đây? Hạ Du Châu đứng lên, giơ hai tay lên xin đầu hàng.

Lầu hai của trung tâm hoạt động có một quán trà sữa, nhưng mà mấy loại đồ uống thì khá đơn giản, mọi người ai cũng muốn loại trà sữa đặc biệt của quán có thêm đá. Hạ Du Châu đáp một tiếng, lấy bóp tiền đi lên lầu hai.

Lầu hai có máy lạnh, khí lạnh phả vào mặt khiến con người ta sung sướng thoải mái. Mới vừa bước lên cầu thang, chợt nghe thấy bên phòng đàn cạnh bên truyền ra tiếng đàn dương cầm. Véo von thánh thót, như là dòng suối trên núi cao chảy róc rách ra từ trong khe hở của vách đá xuống, kỳ ảo lưu loát.

Hạ Du Châu có học một chút về đàn dương cầm, có thể nghe ra tài nghệ cao siêu trong đó. Chỉ là bản nhạc Ballade Pour Adeline vô cùng hợp với các loại quán cà phê, nhà hàng Tây, loa trên máy bay cũng mở bản này, cho nên toàn bộ người ở lầu hai không biết đây là tiếng đàn trong phòng đàn, chứ không phải là tiếng nhạc của quán trà sữa.

Người này thật thú vị, tập đàn mà còn lồng nhạc nền cho quán trà sữa nữa.

Hạ Du Châu thấy tò mò, kéo cửa phòng đàn ra đi vào nhìn xem.

Trong phòng đàn có các loại dụng cụ âm nhạc do trường học tài trợ, ở giữa có một cây đàn đại dương cầm. Đàn này được Đoàn Nghệ thuật tôn sùng là mặt tiền, khi có hoạt động cực lớn thì sẽ được nâng đi trấn trận. Bình thường thì gần như là không cho đụng vào, học sinh muốn tập đàn chỉ có thể gảy cây đàn đứng trong góc phòng kia.

Đoàn trưởng nói thế này, Móng vuốt của mấy người không xứng đụng vào hoàng hậu nương nương của tôi.

Hôm nay, hoàng hậu nương nương của đoàn trưởng, đang bị một cái móng vuốt thon dài tuỳ ý khinh bạc. Mà chủ nhân của móng vuốt này, chính là nghệ sĩ dương cầm duy nhất trong trường có tư cách tuỳ ý đụng vào hoàng hậu nương nương —— Tư Quân.

Tư Quân vẫn mặc áo sơ mi trắng như trước, đeo một cái nơ màu đen xinh đẹp. Rõ ràng là phòng đàn của trường học trông ngổn ngang, cứ thế được hắn đánh ra khí thế của nhà hát Wiener Musikverein màu vàng.

Giống như cảm thấy được có người đang nhìn, Tư Quân quay đầu nhìn qua, động tác trên tay không ngừng lại, khúc nhạc vẫn còn tiếp tục. Chỉ là từ Ballade Pour Adeline biến thành Summer (Hạ) (2), còn gật đầu chào cậu.