Tôi khóc Tử,ÓCHÀNMẶCTỬ7 m cn ma cao khóc hào quang, khóc huyết Khóc gió mưa, cây cỏ đến chân trời Khóc tạo hoá: từ thiên và địa Rồi khóc người: Đời, con tạo quay chơi... Hàn Mặc Tử ơi! Ớí, Tử ơi! Sống chơi vơi cũng giống người Khác chi là con chim cánh lá Giọt thơ này hoà lệ máu tôi rơi 
Nơi Tử nằm trong mồ hoa thơm nở Đầu Tử gối lên sườn sóng gió Với sao sương vằng vặc trăng ngàn năm Nỗi đau đè nặng cõi dân gian. Hỡi biển Đông, núi cao Gành Ráng! Thơ của Tử mai sau còn sáng láng Sóng nước non non nước vỗ ngày đêm Quạnh hiu buồn rờn rợn bóng thi nhân Ngồi đọc Tử tim vỡ toang máu đỏ Tôi khóc biển, khóc trời xanh, khóc gió Chúa ở đâu? Thượng đế có trên đời? Người Thơ Xưa hoá chốn nao rồi ? Thì tham vọng vinh quang ai chẳng muốn Ngu cũng buồn! Tài lại lắm tai ương ? Giữa đời nhiều khi phải cười nhăn răng mà sống Thương nhau để mặc lệ rơi tuôn ... Tử dù đau nỗi đau ngang bể Nhưng đã có bao người khóc Tử Suy cho cùng: tuyệt đến thế thì thôi, Trên này nhiều chuyện lắm, Tử ơi! Rót mắt thành thơ khóc Tử lại khóc đời Chúng tôi đang quần cuộc sống... Có khi phải tập nén mình như bánh nén Cũng thương nhau, cũng chuyện đấu tranh Niềm sướng đau khôn dại dại khôn Em gái - Nhà thơ - Nhà chính khách Tuốt tuồn tuột mấy ai không bất trắc Buồn làm chi! Đời, sắc sắc không không ... Đời vậy mà - Người thế, chuyện thế gian Suy cùng lý chẳng gì phải chán Lại thương Tử không được dự phần bon chen, xô lấn Giây phút khóc cho nhau, hoá hạnh phúc lớn trên đời Hàn Mặc Tử ơi! Ới, Tử ơi! Bao đêm nghiền ngẫm chữ thơ Người Châu rỏ đầm đìa trang giấy trắng Bay về Gành Ráng đẫm hồn tôi Thắp nén nhang chùa tôi khấn anh Tài hoa xuất sắc vóc giai nhân Vung tay búng bút xô báu ngọc Chữ thơ như tuyết máu lênh đênh Qui Nhơn biển sóng vỗ mây lừng Tài này, phận ấy! Những bi thương, Nay đã yên mình khe nước Ngọc (*) Hẹn nhau mai mốt bữa tương phùng Tôi khóc Tử, khóc hào quang, khóc huyết Khóc gió mưa, hoa cỏ lẫn sao sương... Tử có nghe! Thơ Người - Tôi viết tiếp Cúi lậy không gian cả tám phương (*)
Phạm Ngọc Thái
(*) Dựa theo ý thơ Hàn Mặc Tử. |